Bọn họ đàm xong công việc, Đoan Mộc chọn món ăn, ngoại trừ Đoan
Mộc, Bạch Tuyết cùng Tuyết Hoa đều ăn không biết vị, A Hồ căn bản là
còn không có thích ứng thực vật nhân gian, ăn cũng rất ít.
“Thư ký Lãnh ăn rất ít, khó trách gầy như vậy, ăn nhiều chút, những thức
ăn này rất có dinh dưỡng.” Tuyết Hoa cầm đũa gắp cho Bạch Tuyết một
miếng.
Đoan Mộc may mắn, may mắn đem chị dâu đến, cô quả nhiên là ở đâu
đều làm người thương.
Bên người có đại ca xem cô như là bảo bối, trong công ty anh ta mặc dù
là tổng giám đốc, lại cũng không dám xem cô như nhân viên sai sử, miễn
cho đại ca đau lòng!
Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ nói A Hồ cũng rất yên tĩnh, quả nhiên là thật,
ngoại trừ buổi sáng giới thiệu một chút, anh ta gần như không có chủ động
nói chuyện, với lại rất an tĩnh!
Cuối cùng kết thúc cái gọi liên hoan, Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm,
mặt quay về phía người mẹ mình đã nhớ thương mười mấy năm, lại muốn
làm bộ như người xa lạ, quả thực là một loại tra tấn!
Trong lòng Bạch Tuyết thấy phiền, ngồi lên xe, rầu rĩ không vui.
“Chị dâu, có phải mệt mỏi hay không? Không bằng tôi đưa cô về nghỉ?”
Đoan Mộc vừa lái xe vừa hỏi, tuy anh ta nhìn thấy Bạch Tuyết khác
thường, nhưng anh ta cho rằng nhất định Bạch Tuyết tức giận đại ca, nào có
loại đàn ông, để người phụ nữ theo họ mình! Quá bá đạo!
“Tôi không mệt, muốn đi uống một ly, được không?” Thực sự trong lòng
Bạch Tuyết khó chịu, rất nín nghẹn!