qua một bên, cô biết như vậy có thể trở lại sinh hoạt hiện thực. Nhưng mà
cô té xỉu cũng không phải làm bộ, cô là bị Lang Vương dọa ngất!
Ai chịu nổi một con soid đầy lông toàn thân là người đàn ông của mình!
Không bị dọa ngất mới là lạ!
Lang Vương nhìn thấy Bạch Tuyết bị anh dọa ngất, cau mày, cô vẫn là
sợ hãi chân thân của anh! Là anh quá gấp để cho cô tiếp nhận anh là sói
sao? Nếu cô là Mẫu Đơn tiên tử, vì sao nguyên thần của cô vẫn chưa trở
lại?
Có lẽ đến ngày đó, cô sẽ không sợ hãi chân thân của anh!
Ngày thành thân đó cô cũng bị anh dọa ngất, về sau một mực rất tốt, vì
sao hôm nay lại khác thường như hôm đó?
Lang Vương bất đắc dĩ biến trở về, ôm Bạch Tuyết vào trong ngực, trực
tiếp ấn huyệt nhân trung!
Bạch Tuyết mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn thấy Lang Vương
yêu nghiệt, không, rất giống Lãnh Dạ yêu nghiệt, Lang Vương và Lãnh Dạ
giống nhau, đến ánh mắt kia đều rất giống, chỉ là ánh mắt của bọn họ màu
sắc không giống!
Lang Vương tuy đã tu luyện một ngàn năm, nhưng ánh mắt của anh thủy
chung không giống ánh mắt nhân loại, cho nên Bạch Tuyết nhìn thấy anh
mắt Lang Vương lúc này mới mà màu mắt thực sự.
“A! Anh thả tôi ra!”
Bạch Tuyết cuống quít tránh thoát ôm ấp của Lang Vươn, trừng đôi mắt
to.