Mắt sắc của tiểu gia hỏa, chăm chú đánh giá quán cà phê một lần.
"A Cốc, Giai Giai, hai người đã tới." Bạch Tuyết cao hứng nói.
"Xú nha đầu sao giờ mới đến! Đứa trẻ này là ai?"
"Ức Ức, gọi dì đi." Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
"Dì." Ức Ức ngoan ngoãn gọi một tiếng, đôi mắt sắc vẫn nhìn chằm
chằm chung quanh, luôn cảm giác có chỗ không đúng!
Khang Giai không nghĩ tới đứa nhỏ như vậy sẽ có ánh mắt sắc bén như
thế, khẽ giật mình!
Có A Cốc ở đây, Bạch Tuyết cũng không dễ nói chuyện, Khang Giai
không nhắc tới một lời chuyện ngày hôm qua, đương nhiên Bạch Tuyết sẽ
không chủ động nhắc tới, ngộ nhỡ bị Khang Cốc biết em gái mình bị Đoan
Mộc ăn!
Nhất định Khang Cốc sẽ không tha Đoan Mộc, cô cũng có lỗi, không
nghĩ tới sự tình sẽ thành như vậy, trong lòng rất áy náy!
Cô đã như vậy, cô cũng không muốn liên lụy Khang Giai hủy việc học!
Sau cùng, phục vụ đưa ra một chiếc bánh ngọt, nói là hoạt động trong
tiệm.
Dù sao Ức Ức cũng là trẻ con, thích ăn đồ ngọt, chẳng qua, nó chỉ nhìn
bánh ngọt một chút, tuy rất mê người, nhưng hiện tại nó không có ý định
ăn, chờ một chút ăn cũng không muộn,không khí quái dị chung quanh để
nó không thể không phòng, dù sao thân phận của nó và mẹ đặc biệt.
Ức Ức rất có trách nhiệm, đáp ứng cha bảo hộ mẹ tốt, nó sẽ không qua
loa.