đứa trẻ kia Lang Vương cũng mặc kệ? Người phụ nữ này càng nghĩ càng
giận!
Tất cả đều bởi vì cái người phụ nữ này, là cô ta chiếm lấy Lang Vương,
cô ta đáng chết.
Người phụ nữ vươn tay ra muốn sờ gương mặt Ức Ức , Ức Ức cười lạnh
một tiếng, tránh đi vuốt sói, đừng tưởng rằng hiện tại mẹ là người phàm có
thể khi dễ, chỉ cần có nó, ai cũng không cho phép khi dễ mẹ, cha không ở
đây, bảo hộ mẹ cũng là chức trách của nó.
Ai cũng biết rõ, lúc này, Bạch Tuyết một cái tay ôm con, một tay lặng lẽ
ở dưới mặt bàn gủi tin nhắn cho Lang Vương, bời vì cô đang hoài nghi
người phụ nữ này không phải người, có lẽ cô ta là người phụ nữ của Lang
Vương, bọn họ như vậy sẽ không hợp nhau.
Ánh mắt của họ, ngôn hành cử chỉ tuy giống nơi này, nhưng tỉ mỉ quan
sát vẫn là có nhiều sơ hở.
Ức Ức tránh né vuốt ve của người phụ nữ kia, người phụ nữ kia giống
như không có chút tức giận, cười âm hiểm một tiếng : "Bộ dạng đứa nhỏ
này thật đẹp, rất đáng yêu, đáng tiếc!" Người phụ nữ kiều diễm âm tàn nói.
Bạch Tuyết dùng chân kẹp lấy điện thoại di động, đưa tay che đầu Ức
Ức, để con trai tựa trong ngực cô, một bộ không cho phép đụng con tôi.
Cho dù Bạch Tuyết che chở Ức Ức, cái đứa bé hơn mười tuổi vẫn vươn
tay ra nắm lấy lỗ tai Ức Ức, muốn kéo Ức Ức từ trong ngực Bạch Tuyết
qua.
"Buông tay ——" Ức Ức bỗng nhiên nhíu mày, giơ tay, lập tức đánh vào
cái tay đang nắm tai nó, lạnh lùng trừng mắt nhìn đứa trẻ hơn mười tuổi
kia.