Bạch Tuyết cảm động đến khóc, nước mắt trong suốt giống như hạt châu
rơi xuống.
Yêu nhau —— thật không dễ dàng ——
Lang Vương lại nói thêm lần nữa: chỉ cần anh còn sống, tuyệt đối anh sẽ
không sẽ đánh mất cô.
Bạch Tuyết càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng cảm động, người
đàn ông này tại sao lại có thể tốt như vậy?
Tại sao lại có người đàn ông tốt như vậy?
Khó trách một ngàn năm trước kia, cô thà bị chết cũng muốn chứng
minh tình yêu của mình.
Một ngàn năm trước kia là như thế, một ngàn d;dan;le;quy;dn năm về
sau cũng là như thế, vì người đàn ông này, cái gì cũng đều đáng giá.
Cô khóc càng lúc càng nhiều, bỗng chốc ôm lấy Lang Vương, ôm Lang
Vương thật chặt.
"Anh vĩnh viễn không được rời khỏi em, nếu không em sẽ chết......"
Bạch Tuyết đang nói lời thật lòng, nếu như không có Lang Vương, cô nhất
định sẽ không sống được, yêu anh là tất cả mọi thứ của cô.
"Đứa ngốc, không cho em nói lời như vậy!"
"Ai bảo anh tốt như vậy chứ, người ta chính là vì yêu anh nên mới có thể
nói như vậy." Bạch Tuyết nhíu mày, phồng má, giống như là cô vợ bị uất
ức.
Lang Vương bị dáng vẻ của cô làm cho thân thể nóng lên, phía dưới
không tiếng động liền ngẩng đầu.