"Được, đây chỉ là mới bắt đầu, anh ấy là người đàn ông của mình thì có
gì để thẹn thùng chứ." Bạch Tuyết dõng dạc quát. Mặc dù nói như vậy,
nhưng mà, một khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ hồng giống như quả cà chua
chín.
Tay nhỏ bé khéo léo sờ soạng mấy cái, dừng lại động tác, ngẩng đầu lên,
ý hỏi anh làm như vậy sẽ thoải mái sao?
Bạch Tuyết nháy mắt với anh, lông mi thật dài cong cong vụt sáng, dáng
vẻ thật là đáng yêu, cũng hết sức mê người.
Lang Vương khàn giọng nói: "Tiếp tục." Âm thanh của anh đã hạ thấp vô
cùng, cố nén kích động nào đó, khắc chế ý muốn mãnh liệt muốn lập tức ăn
cô, để cho cô tiếp tục chơi trên người anh.
Bạch Tuyết liếm cánh môi, làm dịu đôi môi hơi khô một chút. Nét mặt
có vẻ rất thích thú? Mà cô không hề biết động tác này đã khiến Lang
Vương thiếu chút nữa phóng ra, phát triển rất mạnh mẽ.
Rõ ràng anh cảm thấy chỗ mềm mại của cô, ở chỗ phình lên trên người
anh ma sát qua lại. Anh gần như bị người phụ nữ nhỏ này hại chết, nhiệt
huyết cả người sôi trào, lửa trong cơ thể bùng nổ, sắp đốt anh thành tro rồi!
Anh yêu chết người phụ nữ nhỏ này.
Dù là chết cháy ở trong tay cô, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Thân thể của cô không có một chỗ nào mà anh không thích, nhìn người
phụ nữ của anh giống như là bạch tuộc quấn ở trên người anh, anh nuốt
nước miếng ực một tiếng, càng ngày anh càng nóng ran, hô hấp cũng dồn
dập theo nhịp của cô.
"Bạch Tuyết, hôn nó." Cổ họng Lang Vương giống như bị tảng đá chận
lại, hô hấp cũng khó khăn, lửa trong cơ thể như muốn từ trong cổ họng