"Đưa quỷ rượu này trở về đi, em đi nấu chút canh giải rượu!" Bạch Tuyết
còn là đau lòng cho con trai, ngoài miệng tức không chịu được, trong lòng
lại đau không được.
Cô vẫn chưa quên nơi này là nơi nào?
Nơi này không phải là thế giới loài người, nơi này là Yêu Giới, khắp nơi
đều là nguy hiểm. Nếu như lần này cô không dọa sợ Ức Ức, khó bảo đảm
về sau cậu sẽ không đi ra ngoài một mình!
Lang Vương ngoan ngoãn ôm con trai về trong phòng rồi.
Chốc lát.
Bạch Tuyết bưng canh giải rượu đi tới.
"Mẹ, người ta thật không có đi làm cái gì mà, chính
dien;ddaan;le;qquuyy;ddoon là tùy tiện đi ra ngoài vui đùa một chút." Ức
Ức vẫn là nhìn lấy lòng Bạch Tuyết.
"Đi ra ngoài chơi một chút liền chơi đến rơi vào thùng rượu sao!" Bạch
Tuyết bưng chén, cầm thìa nhỏ thổi thổi đút Ức Ức uống xong một hớp.
"Hì hì...... Mẹ nói rất đúng nha, thật đúng là Ức Ức rơi vào bên trong
thùng rượu. Cái người điên kia nói rồi, Ức Ức không nâng cốc uống hết
rượu trong thùng, liền thua!" Ức Ức chóng mặt nói.
"Thùng rượu? Con cho rằng mẹ là người ngu hả! Con có thể uống một lu
rượu?" Bạch Tuyết nhìn khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của con trai, nhìn
cậu làm nũng, cũng biết lời cậu nói là sự thật. Căn bản cũng không tin
tưởng con trai đã rơi vào bên trong thùng rượu, cho nên cô nói chơi đến bên
trong thùng rượu, cũng hoàn toàn là nói lẫy!