Bạch Tuyết nũng nịu mềm giọng, lại thêm vào thân thể mềm mại ôn
hương nhuyễn ngọc của cô cà xát lung tung vào trong ngực Lang Vương,
vốn là thân thể Lang Vương dễ dàng kích động nên lập tức nóng lên, nổi
lên ngọn lửa nóng.
"Đến lúc đó lại nói."
"Cái gì? Không cần, em muốn biết ngay bây giờ, hôn lễ ngày mai rốt
cuộc làm thế nào?"
Lang Vương nhàn nhạt mà cười cười, nhìn dáng vẻ lo lắng của người
phụ nữ nhỏ, chơi đùa rất tốt, chỉ là anh vẫn như cũ không nói cho cô biết kế
hoạch ngày mai.
"Ghét, nói một chút cho em biết cũng sẽ không ít đi mấy lượng thịt
được! Làm cho thần thần bí bí, chẳng lẽ cứ treo bấy nhiêu hoa hồng đó lên
phủ Lang Vương như vậy, dán lên mấy chữ hỷ thì xong rồi sao?" Hiển
nhiên Bạch Tuyết có chút thất vọng.
"Em là cô dâu, phải bình tĩnh có biết hay không?" Lang Vương cười xấu
xa nhìn Bạch Tuyết.
"Hừ! Anh chính là chú rể! Sao lại có thể bình tĩnh được, kết hôn là
chuyện của hai người chúng ta, có cái gì anh sắp xếp cũng đều không nói
cho em biết! Đây là chuyện lớn cả đời, cả đời chỉ có một lần, anh cũng
không thể xui xẻo hồ đồ lừa dối vượt qua nha!"
Bạch Tuyết nũng nịu, nửa người cũng nằm ở trên bụng Lang Vương,
khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên bụng Lang Vương, "Anh đều sắp xếp thế nào,
có thể nói cho em biết được không. Nếu không tối hôm nay ngay cả ngủ em
cũng không ngủ được! Nói nha, đây là chuyện của hai người chúng ta, anh
không thể ích kỷ, một mình độc hưởng vui sướng." Bạch Tuyết bĩu môi,
phồng má nói.