"Nhưng chúng ta không có phòng khách, bên ngoài cũng không có
giường!" Lang Vương uất ức nói, người phụ nữ nhỏ này thật là lợi hại, còn
chưa có kết hôn, đã muốn đuổi chồng ra ngoài!
Chúng ta?
Xưng hô thân thiết như vậy, cô thích, trong lòng liền ngọt một chút.
"Đáng tiếc, ngày mai ba không thể tới! Bằng không...... Ba sẽ rất vui vẻ!"
Bạch Tuyết có chút buồn rầu, cô phải lập gia đình rồi, nhà mẹ cũng không
có một người, lòng rất chua xót!
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tuyết liền chua chát, biểu hiện cũng uất
ức, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi nào, chỉ có thể tựa sát đến bên
cạnh Lang Vương, đầu nhỏ cọ xát ở trên người Lang Vương, giống như bé
mèo con đáng yêu đang tìm xin an ủi.
Lang Vương nhìn loại hương thức phát tiết tức giận như đứa bé của này,
chọc Lang Vương thoáng qua một nụ cười trong mắt. Thật là giống như
cưới một đứa bé nha.
Chỉ là, làm sao anh có thể để người phụ nữ nhỏ của anh thất vọng, chỉ là,
bây giờ anh không thể nói, anh muốn cho cô một sự vui mừng.
Lang Vương thò đầu tới, ánh mắt không khỏi thâm thúy, khiến tim Bạch
Tuyết nóng lòng đập mạnh một. Lang Vương từ từ dựa tới, cách Bạch
Tuyết càng ngày càng gần, hô hấp của cô có chút gấp rút, cái loại mập mờ
quen thuộc đó, để cho cô nhớ đến khoảnh khắc mỗi một lần Lang Vương
hôn cô. Cô thấp thỏm nhấp nháy hai hàng lông mi, từ từ nhắm hai mắt lại,
chờ đợi giây phút cánh môi khêu gợi chạm vào.
Chốc lát.