mà vì sao không có ai ra đóng cửa nhỉ?
Cô đứng dậy, chuẩn bị đi vào trong nhà, dù sao bây giờ cũng không có
chỗ nào để đi, cũng không có việc gì phải sợ cả ! Chính mình cho mình
thêm can đảm,sau đó đi vào trong biệt thự .
Dựa vào trí nhớ của ban ngày , cô liền lần mò đi lên trên tầng hai, sau đó
lại tìm được phòng cô ngủ ban ngày, đứng ở trước cửa thật lâu, cũng không
có dám đi vào!
Anh đã có con gái, vậy có khi nào anh cũng có vợ rồi hay không, không
biết vợ anh hiện tại có ở bên trong hay không nữa?
Bạch Tuyết khó xử, nghĩ lại việc nghe dì Mai đánh chửi, và những việc
cha đã dặn dò , đành phải cắn răng, đem giầy cởi ra, một tay cầm giầy, một
tay nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Lãnh Dạ ngồi ở trên ghế, nhìn chăm chú con mồi tiến vào tầm mắt của
mình. Bạch Tuyết rón ra rón rén buông giầy xuống tới gần giường nhìn
xem lại không có ai ở đó?
"Vì sao lại quay trở về?" Thanh âm lạnh lùng đột nhiên truyền tới, dọa
Bạch Tuyết dật mình nhảy cẫng lên**.
"Là ai vậy?" Hỏi xong cô liền thấy mình hỏi một câu rất ngu ngốc , đây
là nhà của người ta, còn có thể là ai vào đây nữa chứ!
". . . . . ."
"Là là tôi, Bạch Tuyết, tôi vẫn chưa có rời đi, tôi chỉ là đi dạo ở bên
ngoài một chút thôi!" Không có nghe thấy tiếng anh trả lời, cũng không có
nhìn thấy biểu tình của anh , bởi vậy Bạch Tuyết mới cuống quít giải thích,
chỉ hi vọng anh sẽ không tức giận !