vị Lãnh tổng kia ngay, bằng không không cần trở về đây nữa, đồ vô dụng
không làm được chuyện gì cả!"
"Cạch ——" Dì Mai liền đóng mạnh cửa lại.
Bạch Tuyết đứng đấy rơi nước mắt, đây thật sự là nhà của cô sao? Trước
kia tuy rằng luôn bị đánh chửi, nhưng mà cô còn có thể quay trở về! Hiện
tại thì. . . . . .
Bạch Tuyết không còn cách nào khác đành phải quay lại biệt thự của
Lãnh Dạ , nhưng mà, cô lại không có đi vào, bởi vì cô không dám, người ta
đến con gái cũng đã có, cô mà làm như vậy thì sẽ cảm thấy mình thật vô sỉ!
Cô không dám đi vào trong đó, cũng không dám trở về nhà, vì thế đành
phải ngồi ở trước cửa biệt thự, tựa đầu vào hai chân, chỉ mong mọi việc sẽ
qua đi nhanh !
Sau khi Lãnh Dạ trở về nhà, nhìn thấy trên giường lộn xộn, làm cho hắn
lại nhớ tới tình cảm mãnh liệt ban ngày, thân thể không hiểu làm sao lại bắt
đầu khô nóng, nhưng mà cô lại không còn ở đây nữa!
Đến khi trời tối, Lãnh Dạ cũng không có chịu bật đèn lên, bởi vì đối với
anh đêm tối cũng nhìn rất rõ ràng.
Lãnh Dạ đứng ở trước cửa sổ nhìn tuyết rơi từng chút ở bên ngoài, trong
mắt hiện lên sự lạnh lẽo.Với hắn săn bắt là một bản tính vốn có , hắn có thể
vì một con mồi mình thích mà chờ đợi gần hai năm, huống chi là hiện tại.
Hai tay vòng ở trước ngực, đôi mắt thì híp lại, chậm rãi nhìn chằm chằm
con mồi phía trước. Con mồi đang ở ngoài cửa sổ, chỉ cần anh vừa ra tay,
tất cả đều dễ như trở bàn tay.
Bạch Tuyết vừa đói lại vừa mệt, quay đầu nhìn vào trong biệt thự, nhưng
lại không thấy gì ngoài bóng tối, chẳng lẽ là tất cả đều đã đi ngủ rồi, nhưng