thể hiểu được tại sao Lãnh Dạ lại xa cách cô!
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Tuyết liền thấy khó chịu!
Long Chu phát hiện Bạch Tuyết ngẩn người, dáng vẻ xuất thần của
người phụ nữ này thật lộng lẫy mà con ngươi lại trong suốt pha lê thiếu
mấy phần ánh sáng, lại càng toát lên nồng đậm nét ưu thương.
Vẻ ưu thương đó làm cho anh cảm thấy thật chua xót, thần sắc ảm đạm
mất đi sự thông minh bên ngoài, làm anh cảm thấy trái tim mình như bị cái
gì đâm vào một chút, có chút đau lòng, cũng có chút bất đắc dĩ.
Nhìn thần sắc của ưu thương Bạch Tuyết, Long Chu rối rắm, nếu đây là
người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ không làm cho cô khổ sở thương
tâm. Một cái kế hoạch chậm rãi hình thành ở trong lòng, có lẽ người phụ nữ
như vậy nên thuộc về anh —— Long Chu.
“Làm sao vậy?” Dịu dàng hỏi.
Bạch Tuyết từ từ hoàn hồn nhìn về phía Long Chu, vì cái gì mà người
đàn ông này lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn cô?
Là bởi vì em gái anh ở trong tay cô sao?
Ánh mắt anh ta thật phức tạp, cũng rất thâm thúy, cô gần như đoán
không ra anh ta đang suy nghĩ cái gì.
“Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.” Bạch Tuyết chua xót nói, một người đàn
ông chỉ mới gặp vài lần mà cũng tin tưởng cô, vì cái gì mà chồng cô lại như
vậy đối với cô?
Khó hiểu!
“Anh ta đối với em không tốt?” Long Chu dừng xe ở ven đường, lo lắng
hỏi.