Bạch Tuyết lắc đầu, anh ta nói chính là Lãnh Dạ sao? Vì cái gì mỗi lần
nói đến Lãnh Dạ anh đều không nói tên, chỉ nói “anh ta”?
“Không, anh ấy rất tốt với tôi.”
“Kia…… Em vì cái gì mà khổ sở như vậy?”
Tròng mắt anh là có chút màu nâu trong suốt, lại mang theo một loại cảm
giác nắm lấy không được. Mắt bị gió thổi trúng hơi hơi nhếch lên, cổ đáng
yêu mê ly sắc thái, sườn mặt đẹp trai mê người, là người đàn ông làm cho
nhiều người động tâm. Nhưng mà, mặc dù anh ta rất tốt, cũng không thể so
sánh với Lãnh Dạ, ở trong lòng cô Lãnh Dạ là một người không thể nào
thay thế được.
Cuộc đời này của cô chỉ yêu một người đàn ông là Lãnh Dạ, tuyệt đối
không làm tổn thương Lãnh Dạ. Mặc dù lúc này Lãnh Dạ cố ý xa cách cô,
nhưng mà cô tin tưởng đây chỉ là tạm thời.
“Lái xe đi.”
Bạch Tuyết thúc giục nói, từng trận gió thổi nhẹ qua, sợi tóc bay bay trên
cái trán dịu hiền, vẽ ra đường cong ưu nhã ở trên không trung. Đôi mắt màu
đen phát ra ánh sáng đen nhánh, phảng phất ngọc đen trong suốt, trong suốt
mà hàm chứa một loại thủy tinh dịu dàng. Ngũ quan tinh xảo, da trắng
giống như ngọc cổ ngàn năm, không tì vết, tái nhợt, hơi hơi trong suốt, mà
lại có một loại cảm xúc lạnh lẽo.
Xe đi vào tập đoàn Lang thị.
Long Chu lịch sự xuống xe trước, nhanh chóng vòng qua bên cạnh Bạch
Tuyết, lễ phép mở cửa xe cho cô, còn để một bàn tay ở phía trên cửa xe, lo
lắng đầu Bạch Tuyết đụng tới.
Anh thực quan tâm.