Giọng nói cuồng ngạo, lạnh nhạt khiển trách, uy hiếp rõ ràng.
Lang Vương hiểu rõ Bạch Tuyết, nhìn cô thì cho là uy hiếp, kỳ thật đây
là lời nói trong lòng. Đây mới là cô, chân chính là cô. Anh không cầu tôi,
tôi liền tuyệt đối không đi theo anh trở về, anh cũng đừng mơ tưởng lại
đụng vào tôi!
Đây là kiểu làm càn gì! Phỏng chừng bình sinh chỉ có cô mới dám ngông
cuồng như vậy, to gan với anh như vậy, nếu là người khác có cho mượn
mấy cái lá gan cũng không dám muốn Lang Vương cầu xin các cô!
Đan đan và Lãnh Nguyệt trừng lớn đôi mắt khó có thể tin được, hít hà
một hơi.
Muốn Lang Vương cầu cô, vẫn là dưới tình huống như vậy, có khả năng
sao?
Người phụ nữ được một tấc lại muốn tiến một thước!
Có thể có được tình yêu của Lang Vương còn không biết đủ, lại còn dám
muốn Lang Vương cầu cô, nằm mơ đi!
Chỉ là thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng không có khả năng.
Lang Vương hung hăng nhíu mày, tay lái nắm thật chặt, điều này cũng
chứng mình rằng anh: Không đồng ý.
“Phiền toái đưa em về Bạch gia, cảm ơn.” Cô lạnh nhạt nói, mắt đẹp
giống như dấu châm ẩn. Đâm ở trên tay Lang Vương, đâm ở trong lòng
Lang Vương, cũng đâm ở trên người Lang Vương.
Nghe được vợ nói câu cuối cùng kia, anh giãy giụa, Lang Vương không
thể mạo hiểm như vậy, nếu để vợ về nhà mẹ đẻ, đến lúc đó cô nhất định sẽ
ở bên kia suy nghĩ anh và Đan Đan ở bên nhau sẽ làm những cái gì? Loại