nhiều, ăn được lại muốn thêm , cho nên ông ta lại mang con gái ra ngoài
bán!
Bạch Tuyết nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ, trong mắt tất cả đều
là hung ác, nhìn dáng dấp giống như là muốn giết người vậy, nếu như cô
đem chuyện của cha làm nói ra, thì người đàn ông này có thể hay không sẽ
giết cha, còn nhớ anh đã từng nói qua người phụ nữ của anh thì không cho
phép người khác đụng vào, mà mới vừa rồi người đàn ông mập kia đụng
vào cô, Lãnh Dạ có thể hay không cũng sẽ đem ông ta giết? Bạch Tuyết
càng nghĩ càng sợ, người đàn ông này bây giờ mặc dù là người duy nhất
cứu mạng cô, nhưng cũng là một nhân vật nguy hiểm!
Nên cô vẫn phải cẩn thận một chút, chỉ cần yêu cầu anh cho cô ở lại là
được rồi, nên không muốn lại liên lụy đến cha!
Về phần Triệu tổng đó đã bị cô đá một cái như vậy , cũng cũng coi như
là trừng phạt đi!
Bạch Tuyết đến bây giờ vẫn thiện lương như vậy , cô vẫn còn vì người
khác mà suy nghĩ! Nhưng lại càng không nghĩ tới những việc họ làm đều là
hãm hại cô!
Cho nên Lãnh Dạ cái gì cũng không nói, chỉ cần Bạch Tuyết trong
khoảng thời gian này có thấy rõ cha cô là người như thế nào?
"Cha không có ép em làm chuyện gì cả, là em muốn ở cùng anh!" Thanh
âm Bạch Tuyết càng ngày càng nhỏ giống như chỉ mình cô có thể nghe
thấy được.
"Là em muốn ở cùng tôi? Còn căn nhà đó không thể ở nổi nữ sao?" Lãnh
Dạ hỏi, rõ ràng cô đang nói láo, cô vốn đơn thuần giống như tờ giấy trắng,
trong lòng nghĩ cái gì cũng viết hết ở trên mặt!