kích thích Lãnh Dạ, hắn liền thở hổn hển, động tác bắt đầu trở nên hung
mãnh, quần áo trên người Bạch Tuyết càng thêm chịu khổ, chỉ nghe một
tiếng,quần áo liền bị ném đi.
Lãnh Dạ nhìn toàn bộ thân thể trắng nõn, mái tóc đen nhánh. Vốn cái
miệng nhỏ nhắn, bởi vì bị hôn mạnh quá, lúc này liền trở nên hồng hồng,
vô cùng kiều diễm, để cho hắn nhìn thấy nhịp tim liền tăng nhanh, tựa như
trước kia ở trên thảo nguyên khi bắt con mồi thì tim sẽ đập nhanh.
Bạch Tuyết thấy trong mắt của Lãnh Dạ có dục lửa thiêu đốt, thật ra thì,
đã hơn nửa tháng qua Lãnh Dạ đã không có chỗ phát tiết nên thân thể càng
rất khó chịu. Lần trước khi ở trong nhà vệ sinh bị Bạch Tuyết cự tuyệt, hắn
liềb vẫn nhẫn nhịn, nên lúc này, chỉ muốn tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn
thân thể mềm mại ở phía dưới, làm hạ thân liền căng thẳng lặng lẽ ngẩng
đầu.
Hắn thật hận người phụ nữ này giống như là yêu tinh đang câu hồn
phách của hắn, hắn hận mỗi lần đối mặt với cô hắn liền không khống chế
được, giống như là một đứa trẻ mới trưởng thành muốn được nếm trải lần
đầu! Cũng không muốn che giấu cũng như sự nhẫn nại thú tính của mình ,
giống như giờ khắc này hắn đã đợi thật lâu, chỉ muốn chiếm lấy hung hăng
đụng cô, hung ác đoạt lấy cô.
Nhìn mặt của Lãnh Dạ vặn vẹo cũng trầm xuống, tràn đầy hung quang,
Bạch Tuyết liền sợ hãi, khóc lóc cầu xin tha thứ, xin Lãnh Dạ nhẹ một
chút!
Nhưng mà lúc này Lãnh Dạ cái gì cũng nghe không lọt, không nghe
được Bạch Tuyết cầu xin tha thứ, không nghe được Bạch Tuyết đang khóc
thút thít, bởi hắn chỉ có một ý niệm hung hăng muốn cô, bởi vì hắn đã chờ
đợi giờ khắc này quá lâu, nên hắn nhất định phải phát tiết thú tính của
mình. Đến hung quang trong mắt cũng hận không thể đem Bạch Tuyết ép
chết.