cô không chịu nổi, hiện tại hắn chính là muốn cho mình ăn no một lần, thỏa
mãn một lần, có lẽ là bởi vì thời gian dài trong lòng vẫn trống không, cho
nên lần này hắn chỉ muốn hung hăng ăn một bữa. Vậy mà, trước mắt cô lại
rất hợp miệng của hắn, nên không thể lãng phí.
Bạch Tuyết hai chân như nhũn ra bị Lãnh Dạ để ở trên tường hôn, gặm,
cắn. . . . . .
Bạch Tuyết thật sự là không chịu được việc gặm cắn này, liền nhỏ giọng
nói.
"Em muốn lên trên giường , chân mềm mất rồi..." Lãnh Dạ khóe miệng
nhếch lên, còn chưa có bắt đầu, mà chân đã mềm nhũn ra, tuy cô là người
phàm, thế nhưng cô cũng là hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử , vì sao không
có một chút thích ứng?
Trong không gian thần bí.
"Lão Đại, mắc cỡ chết người, chính ngươi nhìn chằm chằm đi! Khi nào
đến lúc đầu thai thì nhớ gọi bọn ta!" Thần bí thứ ba che mắt nói.
"Các ngươi? Quá đáng!" Lão Đại không vui quay đầu nhìn về phía lão
Nhị cùng lão Tam nằm một bên chuẩn bị ngủ .
Bất đắc dĩ, đành tiếp tục kiên trì, đây chính là cơ hội ngàn năm có một,
nên bọn họ đã chờ đợi ngày này mấy trăm năm . . . . . .