Tuyết khóc đên tê tâm liệt phế (đau khổ tột cùng), cô không muốn như vậy,
cô không muốn bọn nhỏ sẽ gắt gao không buông tay, cô không muốn Lang
Vương sẽ liều chết đứng vững ở chỗ sức nổi (ý chỉ suwca mạnh mà kéo
Bạch Tuyết đi, nổi lên trên không khí) mạnh cực đại.
Pháp lực Lang Vương làm sao có thể là đối thủ của sức nổi kia, kéo
xuống như vậy, cửu tử nhất sinh (mười phần chết chín).
Vì thế, Bạch Tuyết, phấn chấn, thân mình nhanh chóng có sức lực, tóc
cũng bị lực hút bay lên phía trên.
“Mẫu Đơn Chi Giới ——”Trước mắt Bạch Tuyết chỉ biết một chiêu này,
vẫn là ở dưới tình thế cấp bách mới có thể phát ra ngoài, chỉ cần tóc cô bay
lên, cô liền biết cô có thể sử dụng pháp lực Mẫu Đơn Chi Giới.
Phanh ——
Một tiếng vang lớn, Lang Vương bị khí thể không tên bao vây thổi
xuống dưới, ba đứa bé cũng bị khí thể trong suốt bao vây chậm rãi bay
xuống xuống dưới, làm sao Bạch Tuyết có thể để các con bị thương, cô sử
dụng một chiêu Mẫu Đơn Chi Giới mạnh nhất bên trong, chính là khí thể
hộ pháp (không khí bảo vệ), chỉ là, người cô bảo vệ chính là con và Lang
Vương, mà cô sẽ bị uy lực của Mẫu Đơn Chi Giới gây thương tích.
Chân sau cô quỳ gối trên không trung, cái mũi chảy ra máu tươi, một tay
chống ở trong không khí, “Em không khong muốn bất kỳ người nào xãy ra
chuyện, đáp ứng em hãy sống thật tốt.” Bạch Tuyết nói xong liền biến mất
không thấy, bị người ở trên trên khí thể hút đi.
Lang Vương rơi xuống đất, nhìn thấy Bạch Tuyết biến mất không thấy
trong nháy mắt, lòng anh tựa hồ lập tức bị vét sạch, phanh —— phun ra
một ngụm máu, ngã trên mặt đất.
Tuyết Nhi đi rồi, Mẫu Đơn đi rồi……