Không nói một tiếng, dáng vẻ chớp mắt, nhìn qua lại là một dáng vẻ “Con
rất ngoan rất ngoan, mau tới dỗ con”, thật đúng là dáng vẻ làm người khác
đau lòng. Bạch Tuyết tranh thủ lúc rảnh rỗi, giơ bàn tay ra, xoa nhẹ đầu dưa
ướt dầm dề của Ức Ức một phen, Ức Ức tựa như mèo con, thỏa mãn mà hừ
nhẹ lên, đầu nhỏ cũng giống như đầu mèo con, hơi hơi vươn lên. Hòa thuận
ngọt ngào như vậy, đời người còn có thể có khuyết điểm gì?!
“Mẹ, con nhất định sẽ đưa mẹ về nhà, chờ chúng con.” Ức Ức nói ra, ánh
mắt liền nổi lên nước mắt.
Mẹ nên ở bên người bọn họ thật tốt, thượng tiên đáng giận, vì sao muốn
đưa mẹ đi? Vì sao muốn chia rẽ bọn họ.
Tất nhiên Lang Vương cũng nghĩ đến điểm tâm tư này của Bạch Tuyết,
đơn giản muốn để cho ba ảo ảnh này ở lại với anh, để anh cảm thụ phần
tình thân kia. Đây là tâm ý cô yêu anh, anh cũng không chọc phá. Nhưng
anh có chút đau lòng cho cô, bởi vì, cô là vì anh mà suy nghĩ như vậy, lấy
chính phương thức của mình để quan tâm cô, như vậy của cô đâu?! Từ nhỏ
cô đã không có mẹ, thiếu hụt tình thương của mẹ, về phần tình thương của
cha, cũng rất khó được thỏa mãn, so sánh với anh mà nói, cô không phải
càng cần quan tâm cái này nữa sao. Người phụ nữ ngốc này! Chẳng lẽ cô
không có nghĩ đến cô rời đi như vậy, bọn họ sẽ không chịu nổi, sẽ nhớ cô
sao! Vì sao cô không có nghĩ đến mất đi cô, anh và ba đứa con đều sẽ thống
khổ, đều rất thương tâm.
Cô cố gắng như vậy mà muốn tới an ủi anh, cố gắng để lại ảo ảnh như
vậy, vì sao lúc ấy không nói cho anh sẽ có hôm nay, vì sao không nói!
Người phụ nữ ngốc, người phụ nữ ngốc!
Không biết Bạch Tuyết đã dùng biện pháp gì để dỗ ba đứa nhỏ ngủ. Cô
không có rời đi quá xa, cũng không có rời khỏi phòng, tắt một chút đèn
trong nhà.