trải, lại cảm giác hình như là huỷ hoại hy vọng của người khác. Đây lại như
là hai con sói đang tranh chấp, đều đã ấp ủ khí thế rất tốt, nhìn chằm chằm
đối phương hồi lâu, mắt thấy liền phải nhào lên chém giết nhau, chỉ là một
người trong đó đột nhiên lại không làm, thu lại tàn ác toàn thân, hờ hững
xoay người, ung dung bước chân rời đi. Tựa hồ, đây chỉ là nhàm chán nhất
thời của một con sói, cho nên bắt đầu trò chơi một lần, chỉ vì vui vẻ!
Đây thục sự làm bên còn lại nội thương, nội thương rất nghiêm trọng!
Bạch Tuyết che ngực lại, trong lòng rất buồn!
Cô liền chờ Lang Vương tới dỗ cô, nhưng Lang Vương chính là không
nói một lời mà đứng lên như vậy, sau đó rót cho mình một ly rượu vang đỏ,
lập tức khiến cho Bạch Tuyết khó có thể tưởng tượng được.
Híp mắt, cô có chút thâm trầm mà nhìn Lang Vương, muốn xuyên thấu
qua bóng dáng phóng khoáng nhìn thấu anh, lại không thể, ngược lại, trong
lòng mình lại bất an, lại gia tăng tầng tầng, cuối cùng, đều không ngừng
nằm sấp xuống.
Đây có vẻ là quá trình chịu đựng, cái kế hoạch cứu cô này, anh nói với
chính mình, trong lòng Bạch Tuyết vẫn là rất sốt ruột, cô không tin Lang
Vương không nóng nảy, hiện tại anh lại bình tĩnh, nhất định là làm bộ, cô
đã đưa bản đồ cho anh, không có khả năng anh không biết đây là ý nghĩa
cái gì? Không có khả năng tay không trở về, cho nên, cô cần phải bắt buộc
bản thân nhẫn nại. Lang Vương nhìn rất tàn khốc, thật ra đâu có âm hiểm,
hiện tại làm như vậy, khẳng định là đánh mưu ma chước quỷ, làm có tình
cảnh càng thêm xấu. Chỉ là, mắt thấy, Lang Vương duy trì vẻ anh không hề
do dự như cũ, giống như là người máy được đặt ra bước đi theo tiêu chuẩn,
uống rượu vang đỏ lại có thể mở miệng ra, thậm chí cuối cùng là xoay
người hoàn toàn biến mất ở trước mắt cô, anh vẫn không hề xoay người lại.
Trong lòng Bạch Tuyết, giống như là có con kiến bò qua ở trên mặt.