Nhìn nhìn trên giường đệm chăn đều thay đổi, xem ra là đã thay mới,
nghĩ đến thứ từ trong vật đó phun ra ngoài , khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch
Tuyết liền đỏ lên, thật là kỳ quái những thứ đó ở đâu mà ra vậy?
Bạch Tuyết đơn thuần chỉ biết cười khúc khích, mà chẳng biết những thứ
này chính là nòi giống của Lãnh Dạ, mà cô cũng có thể sinh nở hậu đại ,
nhưng là Bạch Tuyết dù sao vẫn còn nhỏ, không có những ý thứ này, chỉ
đem mặt giấu ở trong chăn ha hả nở nụ cười, đây là nụ cười phát ra từ nội
tâm , nguyên nhân chính là sau này cô đều có thể cùng anh ở chung một
chỗ, không trở về cái nhà đó nữa!
Cô lại vừa cười, suy nghĩ muốn ôm gối đầu của Lãnh Dạ, ngửi thấy mặt
trên còn có mùi của anh. Cho là Lãnh Dạ đi làm, Bạch Tuyết to gan lăn qua
lăn lại, trong ngực như cũ ôm chiếc gối, cao hứng vẫn cười khúc khích.
Lúc này, trong bụng của Bạch Tuyết .
"Có phải sau này sẽ phải gọi cô ta là tiểu mẹ hay không?" Sói con thứ
nhất nói.
"Dĩ nhiên, hơn nữa Lang Vương sau này sẽ là cha của chúng ta ." Sói
con thứ hai nói.
"Ta thật thích, bởi vì cha còn rất đẹp trai nga." Sói con thứ ba vui vẻ nói.
"Đẹp trai ư? Chớ quên hắn nhưng là sói, cả người đều có lông!" Sói con
thứ nhất hù dọa thứ ba nói.
"Có lông cũng rất đẹp, nói không chừng sau này chúng ta còn có lông
đây!" Sói con thứ ba nói.
. . . . . .