rất nhanh đã bị Lãnh Dạ dẫn tới cao trào, vậy mà thứ đó vẫn đụng cô, Bạch
Tuyết cau mày, có chút không chịu nổi!
Nhưng vào lúc này, thời gian chợt yên lặng.
Một đạo ánh sáng theo hướng Bạch Tuyết, một thanh âm thần thánh từ
bầu trời truyền đến.
"Ba người các ngươi còn không mau đi, thời cơ đã đến, nhớ, hãy chăm
chỉ tu luyện, mới có thể tu thành chánh quả, , tự giải quyết cho tốt, tự giải
quyết cho tốt..."
Lúc này, trong phòng ngủ của Lãnh Dạ, bên mép giường quỳ ba linh
đồng khả ái , bọn họ đang dập đầu tạ ơn.
"Đa tạ Bồ Tát dạy, đệ tử nhớ kỹ." Sau đó ba linh đồng nhìn về phía Bạch
Tuyết, chỉ thấy bụng Bạch Tuyết chợt hiện lên hồng quang, bọn họ biết đã
đến giờ.
"Lão Đại, ngươi tới trước, ta hi vọng ngươi vẫn còn là lão Đại của chúng
ta ." Thần bí thứ hai nói thật nhỏ. Trong giọng nói có một ít ưu thương.
"Chúng ta muốn vĩnh viễn nhớ đến dáng vẻ trước khi đầu thai ." Ba linh
đồng bắt tay nhau, sau đó lão Đại biến thành một luồng ánh sáng chui vào
trong bụng Bạch Tuyết , sau đó là lão Nhị, cuối cùng là lão Tam.
Từng người một bay vọt tới, chui vào trong bụng Bạch Tuyết.
Thời gian lại hồi phục bình thường, Lãnh Dạ vẫn như cũ đang nỗ lực. . . .
. .
Cuối cùng, Lãnh Dạ hài lòng nằm ở trên người Bạch Tuyết, vậy mà Bạch
Tuyết suy yếu đã hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng có chút
trắng bệch, Lãnh Dạ tâm hơi đau nhìn cô ở phía dưới, cô còn nhỏ, lần này