"Cô không nói tôi cũng biết rõ, nhìn xem trên cổ cô này, trên cánh tay,
còn có nơi này, nơi đó. . . . . . Ôi trời —— mạnh mẽ như vậy —— cô còn
có thể xuống giường chính là may mắn! cô phải bảo trọng thân thể, đi ăn
cơm trước đã, đi thôi." Cô bé nói xong liền xuống lầu, Bạch Tuyết nhìn cô
gái xem dấu răng trên người, thế nào còn có mặt mũi ra ngoài!
Chỉ chốc lát sau, dưới lầu có người ấn chuông cửa.
"Bạch Tuyết, cô ra đây một chút." Bạch Tuyết trong phòng ngủ sửng sốt,
không nghĩ tới cái cô gái kia cư nhiên biết tên của mình, xuất phát từ lễ
phép, bước nhanh đi xuống lầu.
Bởi vì ở trong này không có áo ngủ của cô, buổi sáng thức dậy không có
gì để mặc, bất đắc dĩ mặc tạm vào một cái áo sơ mi nam màu trắng, đây
đương nhiên là quần áo của Lang Dạ nên rất lớn.
"Chuyện gì?" Mới vừa đi ra tới cửa Bạch Tuyết ngừng cước bộ, khó xử
đứng ở trên cầu thang, như thế nào lại có đàn ông ở tại nơi này? Làm cô
biểu hiện khó sử đứng đấy.
Cô vừa mới tỉnh ngủ, không có đi rửa mặt chải đầu, cũng không có đi
giày, một đầu mái tóc đen nhánh rối tung, hé ra khuôn mặt trắng hiếm thấy
nhỏ nhắn động lòng người.
Trong phòng khách người đàn ông bị cô gái đứng trên lầu hấp dẫn,
không thể tưởng được thế gian còn có những cô gái loại này, sở hữu vẻ
xinh đẹp từ ngữ đều không thể diễn tả mỹ mạo của cô, cô tựa như một khối
bạch ngọc quý, trong suốt lộ ra. Chỉ là nhìn đến dấu răng trên người Bạch
Tuyết, tim của anh đau xót!
"Bạch Tuyết, lại đây, đây là anh họ của tôi —— Bình Tĩnh. ." Lãnh
Nguyệt giới thiệu.