"Xin chào, tôi, tôi nên trở về đổi lại quần áo được không?" Bạch Tuyết
xấu hổ hỏi.
"Bạch Tuyết mau tới đây, lại đây, quần áo đều ở nơi này, nhìn xem đây
đều là tặng cho cô, thật đẹp, anh trai rất bất công!" Lãnh Nguyệt vừa oán
nói.
"Anh trai? Nhưng mà tôi không biết anh trai của cô a!" Bạch Tuyết
hoang mang.
"Bạch Tuyết cô rất đáng yêu, anh trai của tôi chính là cái người đàn ông
đem cô cắn đầy dấu răng." Lãnh Nguyệt nói xong, Bạch Tuyết mặt mày
ửng đỏ, như quả táo hồng.
Hoá ra cô gái này không phải là con gái của Lãnh Dạ , mà là em gái của
anh . Bị Lãnh Nguyệt nói như vậy , Bạch Tuyết xấu hổ không thôi! Nhưng
mà cô lại không thể ngăn cản Lãnh Dạ cắn cô!
Mặc thành như vậy, Bạch Tuyết ngượng ngùng tiến lên, thời điểm đang
khó xử, Lãnh Dạ đi tới, giờ phút này Lãnh Dạ nhìn đến Bạch Tuyết mặc
thành như vậy, rất không vui!
Trên mặt anh không có vẻ tươi cười, sắc mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng
cặp mắt kia lại làm cho người ta sợ hãi, giống như là mắt dã thú, giống như
đồ ăn bị cướp đoạt. Làm Bạch Tuyết không hiểu, cô ở trong mắt Lãnh Dạ
chính là đồ ăn bị cướp đoạt , Bạch Tuyết rất không giải thích được, anh vì
sao lại như thế?