Bạch Tuyết đứng ở cửa chừng năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng rời đi,
chạy vào phòng bếp, sau đó đem thứ ăn hôm qua cô và Lãnh Dạ ăn mang
tới, lại một lần nữa cẩn thận đi tới bên cạnh nó.
"Mày có phải đói bụng hay không? Nơi này có một ít thức ăn mày có
muốn ăn hay không?" Bạch Tuyết chậm rãi ngồi xổm người xuống, đem
khay nhẹ nhàng để tơi bên miệng Lãnh Dạ, Lãnh Dạ không có mở mắt ra,
bởi hắn đang mải suy nghĩ nếu như nói cho Bạch Tuyết biết hắn là ai? Bạch
Tuyết sẽ như thế nào?
Bạch Tuyết nhìn thấy đại cẩu không có động tĩnh gì, thế là cẩn thận đưa
tay ra vuốt ve , ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào bộ lông tuyết trắng,
rất chơn trượt, rất mềm mại.
"Đừng sợ..." Kỳ thực, Bạch Tuyết trong lòng đã có điểm sợ hãi, lo lắng
con đại cẩu này rất hung hãn, vạn nhất cắn người thì làm sao bây giờ? Còn
lo lắng nó bị đói bụng, cho nên vẫn nhắm mắt lại.
Ngay khi Bạch Tuyết đang hiếu kỳ, Lãnh dạ lại mở ra đôi mắt nhìn Bạch
Tuyết.
"A ——" Bạch Tuyết vốn đang ngồi xổm , thoáng cái ngã ngồi lên trên
mặt đất, bởi vì con đại cẩu này rất đặc biệt, ánh mắt của nó là màu hồng ,
rất hồng, lông nó lại rất trắng, nhìn kỹ, trừ cái mũi màu đen, toàn thân tất cả
đều là màu trắng, càng nổi bật đôi mắt màu hồng kia.
Thấy Bạch Tuyết phản ứng như vậy, Lãnh Dạ đã dự liệu từ trước, không
ngờ vẫn là dọa cô sợ như vậy!
Thế nhưng, chỉ là đôi mắt đã để cô sợ hãi như thế, giả như cô biết hắn là
yêu, cô có thể hay không rời khỏi hắn?
Lãnh Dạ chậm rãi đứng dậy, sau đó vung vẩy một thân tuyết trắng, rất uy
nghiêm nhìn Bạch Tuyết, cô gái nhát gan này, hắn nên làm thế nào để cô