Bạch Tuyết biết cô không trả lời ,người đàn ông này sẽ không dứt, thế là,
cắn môi, cúi đầu, chân trái giẫm chân phải, rất xấu hổ .
"Nghĩ..."
Mềm mại, nhu nhu giống như một người vợ mới, trả lời có chút ngượng
ngùng, có chút ý vị làm nũng.
"Là muốn tôi, nên vẫn nghĩ ngợi lung tung? Hử?" Lãnh Dạ nắm cằm
Bạch Tuyết , mạnh mẽ làm cho cô nhìn thẳng vào hắn, bởi vì là buổi tối,
Bạch Tuyết nhìn không rõ ràng biểu tình của Lãnh Dạ , thế nhưng Lãnh Dạ
lại nhìn rất rõ cô.
Tròng mắt thật to , lông mi cong cong vụt sáng , cái miệng hồng hồng hé
mở, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hắn bức bách nói có nhớ hắn hay không mà
xấu hổ , tức khắc mái tóc đen nhánh rối tung, rất đẹp, mà ở trong mắt Lãnh
Dạ không có buổi tối và ban ngày , mặc dù trời tối, hắn vẫn như cũ có thể
nhìn Bạch Tuyết rõ ràng , nhưng mà Bạch Tuyết lại thấy không rõ lắm vẻ
mặt của hắn.
"Em em không có nghĩ ngợi lung tung..." Bạch Tuyết như là đứa nhỏ làm
sai vừa vặn bị người nắm lấy bím tóc khiến chân tay luống cuống.
"Ân? Mới vừa rồi là ai đang suy nghĩ tôi có phải có người phụ nữ khác
hay không ?" Lãnh Dạ cúi đầu ở ngoài miệng Bạch Tuyết cắn một miếng.
"Em không có..." Bạch Tuyết bị nắm phải việc phạm tội, chỉ có chút ăn
vạ!
"Không có?" Lãnh Dạ nói xong lại là một ngụm, hơn nữa còn là hung
hăng cắn cái miệng Bạch Tuyết một ngụm.
"A--" Bạch Tuyết che miệng lại,không ngờ người đàn ông này nhỏ mọn
như vậy, không thừa nhận, liền cắn người!