Thế nhưng, sớm muộn cũng phải biết , Lãnh Dạ một mực tìm cơ hội nói
cho cô biết thân phận của mình.
Bạch Tuyết nói chuyện, cắt ngang mạch suy nghĩ của Lãnh Dạ , hắn lại
một lần nữa quan sát Bạch Tuyết , cô mặc áo sơ mi hồng nhạt , mặt trên in
chữ tiếng Anh to đùng, quần đa phần là màu trắng , nhìn qua rất xinh đẹp,
rất mê người, còn cái mông phía sau nhìn co giãn mười phần, chọc tròng
mắt Lãnh Dạ sáng lượng.
Nhìn người phụ nữ của mình, cô thiên sinh lệ chất, tựa hồ mặc cái gì
cũng đều dễ nhìn, đều có vẻ rất hợp, mặc dù là hàng bán hàng vỉa hè có cho
cô mặc vào, cũng không che đậy được khí chất trên người .
"Tôi chờ em." Lãnh Dạ nói.
Nghe thấy Lãnh Dạ nói chờ mình, Bạch Tuyết trong lòng vui rạo rực ,
Lãnh Dạ đối với cô càng ngày càng tốt , nghĩ tới đây liền cao hứng, thế là,
cô cười ha hả hướng Lãnh Dạ xông tới, vươn đôi tay trắng mịn, kiễng đầu
ngón chân, ôm lấy cổ Lãnh Dạ , đem đầu của anh kéo thấp, bởi vì chiều cao
của cô không đủ, mặc dù là đầu ngón chân đã kiễng lên, vẫn như cũ là với
không tới mặt của anh, mà cô chỉ là muốn hôn một chút, thế nhưng tựa hồ
có chút khó khăn, mới có thể ôm cổ Lãnh Dạ, đưa anh kéo thấp, sau đó in
lại một nụ hôn ngọt ngào , lông mày cong cong cười nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ sửng sốt, chẳng lẽ đeo mắt kính như thế rất có sức quyến rũ?
Kỳ thực, chủ yếu là cặp kính đã che khuất hàn quang của Lãnh Dạ , nên
Bạch Tuyết không có kiềm chế như vậy , cho nên hôm nay mới to gan như
vậy.
Bị Bạch Tuyết hôn trong nháy mắt, con ngươi lãnh khốc đen ôn nhu cơ
hồ muốn chìm nổi trên mặt nước . Chỉ là Bạch Tuyết nhìn không thấy, bởi
vì kính râm che khuất biến hóa này.
"Anh thật tốt, em đi nhanh về nhanh." Bạch Tuyết cười ha hả nói.