"Anh nếu dám thương tổn tôi, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua --" Bạch
Tuyết căm tức nhìn người đàn ông buồn nôn này, khiến cô lại cảm thấy một
trận buonf nôn!
"Nôn --" Bạch Tuyết nôn khan một tiếng.
"Mẹ nó! Cô có phải mang thai hay không ..." Cung Hàn ôm Bạch Tuyết
nói, bất quá lời còn chưa nói hết liền bị một câu lạnh lùng cắt ngang.
"Buông cô ấy ra --" theo thanh âm, Lãnh Dạ đã đứng ở đối diện Cung
Hàn .
Cung Hàn ngẩng đầu, nhìn về phía rất người vừa đi tới, vừa hiên lên biểu
tình khiêu khích , hắn mím môi, ánh mắt thâm trầm, cả người lộ ra một cỗ
lãnh khốc không rõ ràng , hắn vẫn như cũ ôm Bạch Tuyết, nhìn thấy Lãnh
Dạ đi tới, cũng không có ý buông ra !
Bạch Tuyết nhìn về phía Lãnh Dạ, vẫn như cũ mang kính râm thật to ,
mặc quàn áo đen bó sát người , làm cho cho ở đâu cũng có thể tồn tại,
không từ bất cứ việc xấu nào mà cảm giác thần bí mang đến, biểu tình âm
lãnh lại mang theo chiếc kính râm, làm cho người ta nhìn vào liền sợ hãi.
Mà hai người đàn ông này khiến Bạch Tuyết cảm thấy tương tự, mà cái
người biến thái kia đã không còn tồn tại, bọn họ lãnh khốc, trên người của
bọn họ đều lộ ra âm ngoan giống nhau.
Cung Hàn lập tức giễu cợt nhếch miệng, thần sắc băng lãnh.
"Tại sao tôi phải buông cô ấy ra?" Cung Hàn thấy là Lãnh Dạ, hắn đã
dám đối với Bạch Tuyết như thế , căn bản cũng không có đem Lãnh Dạ để
vào mắt. Mà Lãnh Dạ trừ có tiền ra, cùng những kẻ kia có cái gì khác nhau!
" Cậu đang ôm người phụ nữ của tôi, nên có tha ra hay không!"