ăn đi!
Cô còn nhớ Lãnh Dạ đối nói với người kia: Cô là người phụ nữ của anh ,
anh là người đàn ông của cô.
"Nhanh lên mau trả lời tôi?" Ngữ khí Lãnh Dạ có chút lo lắng.
"Anh là, anh là người đàn ông của em..." Bạch Tuyết đỏ mặt, xấu hổ cúi
đầu xuống, còn Lãnh Dạ tâm rốt cuộc cũng được buông xuống, hắn giơ
cằm Bạch Tuyết lên, hung hăng cắn lên môi cô một ngụm, đây chính là sự
trừng phạt.
"Như vậy mới ngoan."
"Anh? Anh không tức giận sao?" Bạch Tuyết bất an hỏi, còn có chuyện
xế chiều hôm nay , Bạch Lan mang ảnh chụp cho anh nhìn, Bạch Tuyết nhớ
Lãnh Dạ lúc đó rất tức giận, như vậy hiện tại anh cắn cô có phải coi như là
trừng phạt hay không?
"Vốn là rất tức giận, nhưng hiện tại tôi rất vui vẻ." Lãnh Dạ nghĩ đến
mấy đứa kia , trong lòng liền vui vẻ.
"Vui vẻ là được rồi!" Bạch Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đói bụng Không? Tôi đã làm đồ ăn, có muốn đi xuống ăn chút hay
không ?" Lãnh Dạ giọng điệu coi như ôn nhu, chỉ là biểu tình kia vẫn như
cũ không có thay đổi gì!
Bạch Tuyết đã quen rồi, cô cũng cho rằng Lãnh Dạ có lẽ chính là như
vậy, không yêu thích cười đi!
"Ừm, cũng hơi đói, nhưng mà em không muốn ăn đồ ăn trong nhà , em
rất muốn ăn..." Bạch Tuyết nói ăn cũng có chút tham ăn món ớt trộn thịt bò,
có lẽ là ăn rất ngon, nên cô vẫn còn muốn ăn.