"Trước đi nhìn một chút, nếu không muốn ăn cũng không sao." Lãnh Dạ
đem Bạch Tuyết ôm lấy đi xuống lầu.
"Không cần làm phiền, em có thể tự mình đi." Bạch Tuyết có chút giật
mình nói, chẳng lẽ anh bởi vì ở trên bờ đẩy anh ra ? Nên bây giờ mới có thể
đối với cô tốt như vậy.
"Nhớ kỹ sau này không cho phép em làm việc ngốc như hôm nay, tôi rất
khỏe, không ai có thể tổn thương tôi có biết hay không? Nhưng mà em?
Quá gầy yếu, sau này không được ngốc như thế!" Bạch Tuyết nghe thấy
Lãnh Dạ nói như vậy, trong lòng hiểu ra, thật đúng là bởi vì hôm nay cô ở
bờ biển đẩy anh!
"Vâng!" Bạch Tuyết nhọ giọng đáp ứng , bỗng nhiên bị một hương vị
hấp dẫn, khiến cô giãy từ trong lòng Lãnh Dạ , chân trần hướng bàn ăn đi
đến.
"Trời ạ -- là ớt trộn thịt bò, em muốn ăn, em muốn ăn. . .
. . ." Bạch Tuyết giống như đứa nhỏ gắp một miếng cho vào trong miệng
ăn rất ngon.
Kỳ thực, thịt bò này còn có một loại gia vị đặc biệt, bởi vì Lãnh Dạ đã
biết Bạch Tuyết mang thai sói con, thế nhưng, ngoài ý muốn mấy tên nhóc
này lại là bảo bối, vài ngày như vậy đã có thể nói, hơn nữa còn có pháp lực.
Kinh hãi nhất chính là, bọn nó cư nhiên làm phòng hộ , không cho hắn
nhìn thấy, không cho hắn biết bọn nó tồn tại, mà đây là con của hắn, hắn tại
sao có thể chịu đựng các con ích kỷ như thế được!
Thế là, Lãnh Dạ đem vài giọt máu của chính mình nhỏ vào thức ăn của
Bạch Tuyết , chỉ cần Bạch Tuyết ăn có chứa máu , sau này mấy sói con ở
trước mặt hắn sẽ không có bí mật, mà phòng hộ của bọn nó liền bị cha phá
giải.