Đem Bạch Tuyết hôn mê ôm đi lên, mặc dù hình thể có chút lớn, thế
nhưng, hắn tin chắc trong thân thể Cung Hàn có Bạch Tuyết.
"Buông tôi ra..." Bạch Tuyết khóc lớn, chẳng lẽ là mình đã chết, nếu
không sao người đàn ông này lại đang ôm cô?
Nâng tay lên nhìn , vẫn như cũ là tay đang ông, sờ sờ hai má, lại còn có
râu, cô liền tuyệt vọng, chẳng lẽ tự sát cũng không xong?
"Tuyết nhi, là tôi." Lãnh Dạ ôn nhu nói.
"Xin để tôi xuống, cầu anh?" Bạch Tuyết khóc nức nở quát, cô không
nên để cho Lãnh Dạ biết đây là cô! Bởi bây giờ nhìn cô như quái vật,
không nam không nữ!
"Cùng tôi về nhà nào!" Lãnh Dạ ra lệnh nói, nhưng ẩn nhẫn là sự đau
lòng!
"Tôi không muốn cùng anh về nhà --" Bạch Tuyết nghĩ đến Lãnh Dạ ôm
một người đàn ông trở về, nếu mọi người nhìn thấy sẽ thế nào! Cô liền giãy
giụa từ trong lòng Lãnh Dạ xuống, hai người đã ở trên bờ, Bạch Tuyết thụi
lùi, nhìn Lãnh Dạ.
"Bạch Tuyết, nghe lời, chúng ta về nhà thôi?" Ngữ khí Lãnh Dạ hòa hoãn
hơn rất nhiều, hắn không biết ở trên người Bạch Tuyết đã xảy ra chuyện gì?
Thế nhưng, cô nhất định là bị ủy khuất rất lớn !
"Không -- anh nhận lầm người rồi, tôi không phải Bạch Tuyết, tôi không
phải Bạch Tuyết, tôi là đàn ông , tôi là đàn ông... Ô ô... Đàn ông..." Bạch
Tuyết xoay người bỏ chạy, cô hiện tại trong bộ dạng này, làm sao có thể đối
mặt với Lãnh Dạ, cái người làm cho cô động tâm , cái người làm cho cô
ngớ thương, cho nên cô không muốn cho anh nhìn thấy mình, cô không
nên! Không nên!