"Tuyết nhi, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, ngoan, tôi sai rồi có được
không?" Cung Hàn bỗng nhiên quay đầu lại nói, lúc này Lãnh Dạ và Lãnh
Hạo đồng thời bắn qua hàn quang, hận không thể bóp chết cái tên mặt dày
mày dạn này!
"Không được gọi tôi là Tuyết nhi, tôi và anh không quen!" Bạch Tuyết
cơ hồ muốn khóc lên.
"Được được, tôi không gọi, tôi không gọi!" Cung Hàn nâng tay lên, biểu
hiện bộ dáng rất nghe lời , mà Bạch Tuyết không hề nhìn hắn, hướng hai
mắt nhìn ra ngoài.
Xe dừng lại ở bờ biển , nơi đàm phán lại là ở trên tàu.
Lãnh Dạ giúp Bạch Tuyết đeo một chiếc kính râm, sau đó mình và Lãnh
Hạo cũng đeo một bộ, chủ yếu là lo lắng bị người khác nhận ra, mà hắn
cũng không muốn cùng Cung Hàn có dính dáng!
Nói chung là, tất cả vì Bạch Tuyết.
Cung Hàn kéo Bạch Tuyết đi lên trên thuyền, đối phương nói rằng không
muốn làm cho cảnh sát chú ý, cho nên chỉ có thể để mấy người đi theo lên
thuyền, những người khác đều ở trên bờ chờ.
Thế là, Cung Hàn kéo Bạch Tuyết đi lên phía trước, Lãnh Dạ và Lãnh
Hạo theo phía sau, nhìn lại chính là hai hộ vệ.
Bọn họ tổng cộng bốn người đi lên thuyền.
Lãnh Hạo lúc này, trong lòng cực kì bội phục Lãnh Dạ, trước đây Lãnh
Dạ là người cuồng ngạo như vậy ,bây giờ vì một Bạch Tuyết, mà buông tha
giá trị con người, cam nguyện trở thành hộ vệ, có thể thấy vị trí của Bạch
Tuyết ở trong lòng anh có bao nhiêu nặng, hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao Lãnh
Dạ vì Bạch Tuyết một mực đến thế giới nhân loại mà không trở về yêu giới,