Sự tình cuối cùng cũng tạm thời được giải quyết.
Vì vậy Cung Hàn và Lãnh Dạ đều đã nhìn ra, nhưng để coi chừng Bạch
Tuyết, bọn họ không thể ra tay hơn, lo lắng dọa đến cô, nên liền bỏ qua cho
hắn!
Thật ra thì thả hổ về rừng, tất sẽ có hậu hoạn!
"Bạch Tuyết, em nên cùng tôi trở về, ở đây quá nguy hiểm, không thích
hợp với em, còn có cậu, cũng cùng tôi trở về." Lãnh Dạ nghiêm nghị nói,
hắn không thể để cho Tuyết nhi ngây thơ , ở chỗ nguy hiểm như vậy.
"Tôi tại sao phải đi?" Cung Hàn gầm nhẹ.
"Vì bây giờ cậu đang dùng là thân thể của Bạch Tuyết , lên xe --" Lãnh
Dạ ra lệnh, Cung Hàn nhìn thấy Bạch Tuyết lên xe, bất đắc dĩ, cũng theo
lên xe, hắn cũng muốn đổi trở về a, làm Phụ nữ một chút cũng không tốt,
đây là chân thật mới hiểu ra, mỗi lần tiểu tiện không ngừng phải ngồi xổm
xuống, hơn nữa còn bị người ta bịt kín mắt không cho phép nhìn lén, quả
thực so với ngồi tù còn khó chịu hơn!