thực sự là không hiểu nổi, hiện tại cô cũng đã là đàn ông. Tại sao có thể lại
hi vọng xa vời được anh yêu!
Đêm khuya.
Trên bàn trà trong phòng khách , tĩnh tĩnh đặt tờ giấy hé ra.
Mặt trên còn có vệt nước mắt chưa khô , Bạch Tuyết đi rồi, liền lưu lại tờ
giấy này.
Lãnh Dạ:
Em đi rồi, Anh đối với em rất tốt, chỉ sợ kiếp này không thể nào trả nợ!
Nếu có kiếp sau, em nguyện ý làm người phụ nữ của anh, xin tha thứ em
đi không từ biệt, em thực sự không thể dùng bộ dáng này đối mặt với anh,
có lẽ đây là thiên ý, em giống như một bụi cỏ nhỏ, nhưng mà, anh như cây
đại thụ cao to chọc trời , em vĩnh viễn với không tới , cho nên ông trời mới
an bài như thế này!
Còn có chuyện này, em hi vọng anh sẽ đem xha em cứu ra, em biết anh
có bản lãnh này, coi như là em trả lại ơn dưỡng dục nhiều năm như vậy cho
ông!
Em đã ở trong ngăn kéo cầm một ít tiền, sợ rằng không có cơ hội trả lại
anh !
Đối với anh?
Em chỉ có lỗi!
Bạch Tuyết .
Nửa tiếng đồng hồ trước.