Lãnh Dạ nhắm mắt dưỡng thần, thật ra là đang chờ đợi mấy đứa hành
động, quả nhiên không qua vài phút, chân tay Cung Hàn bắt đầu không
nghe sai khiến, hắn vốn đi về phía trước , bỗng nhiên lại là quẹo thật nhanh
, xe cấp tốc quay đầu, trở về .
"Này? Hình như không ổn, nếu không anh lái xe đi?" Cung Hàn nhìn
Lãnh Dạ nói, hắn hiện tại thân thể là của Bạch Tuyết, hắn có nghĩa vụ bảo
vệ tốt thân thể Bạch Tuyết, hắn cũng không muốn tương lai Bạch Tuyết hận
hắn, nhìn tay chân mình không nghe sai khiến , hắn rất lo lắng xảy ra tai
nạn xe cộ! Cho nên mới phải yêu cầu Lãnh Dạ giúp lái xe.
"..." Lãnh Dạ không nói, vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần.
"Tôi hỏi anh đấy? Thân thể của tôi hiện tại không thoải mái, anh lái xe đi
--" Cung Hàn có chút nóng nảy.
"Thân thể không thoải mái?" Lãnh Dạ nhìn như rất tò mò hỏi.
"Chỉ sợ là thân thể không phù hợp đi, hiện tại tôi không thể khống chế
thân thể Bạch Tuyết , tôi vốn định tiếp tục lái xe, thế nhưng, đôi tay này
cùng tư tưởng tôi đối nghịch, anh xem chúng ta lại quay đầu trở về chỗ cũ!"
Cung Hàn nhìn xe trở lại đường cũ, trong lòng thực vội.
"Ừ." Lãnh Dạ cũng không nói gì, chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng, lại nhắm
mắt lại.
"Này? Lúc nào rồi? Anh còn bày ra bộ dạng đó, tôi không dám cam đoan
chúng ta có thể lái xe khai đi tiếp!" Cung Hàn rống lớn , bởi vì hắn rất lo
lắng xuất hiện thời điểm chân của mình sẽ không nghe lời, không cách
phanh xe! Hắn không muốn thân thể Tuyết nhi bị thương!
"Không chết được, tiếp tục đi!" Lãnh Dạ lạnh giọng nói.