Cô không muốn tổn thương vợ anh, đàn ông ưu tú như vậy, người trong
nhà nhất định cũng rất suất sắc, cô không nên gọi điện thoại cho anh!
Cô không nên...
Nhưng mà.
Biệt thự Cung Hàn, hắn uống rượu vang, hai chân vắt tréo ngồi ở trên sô
pha, một thủ hạ tiến tới truyền tin.
"Đại ca, hôm nay có người nhìn thấy cô gái Bạch Tuyết bị người ta mang
đi, hình như uống phải rượu có thuốc!" Cung Hàn bỗng nhiên đứng lên,
cầm lấy cổ áo người kia.
"Ở nơi nào? Người nào đem cô ấy mang đi? Mẹ nó, nói mau?" Cung
Hàn nhìn thủ hạ hỏi.
"Đại ca, sau đó nghe được Bạch Tuyết bị một người tên là Khang Cốc
mang đi, hình như đi..." Thủ hạ người nói cho Cung Hàn địa chỉ, Cung Hàn
nổi giận đem rượu vang vứt đi.
"Con mẹ nó! Vì sao không nói sớm?" Nhìn đồng hồ đeo tay đã qua một
giờ, dự đoán tác dụng thuốc đã phát tác, hắn biết loại thuốc này nếu như
phát tác sẽ rất thống khổ, nếu như không kết hợp cùng đàn ông, sẽ thống
khổ chết! Hắn như phát điên chạy đi, sau đó biến mất ở trong đêm tối.
Bên này, Khang Nghị bị Bạch Tuyết đuổi ra khỏi phòng tắm, cô lo lắng
mình không khống chế được làm ra chuyện có lỗi với Lãnh Dạ, hiện tại cô
rất cần một người đàn ông, thế nhưng, Lãnh Dạ không ở đây!
"Nói cho tô biết điện thoại của anh ta, tôi sẽ gọi anh ta tới đón em trở về
có được không?" Khang Nghị ở ngoài cửa hỏi.
"Cô ấy ở đâu?" Cung Hàn tiến vào hô to.