Như vậy thì phải cần đi rất xa mới có thể về nhà!
Đêm thực tối, thấy bất lực cô muốn khóc!
Cô thực đói cái gì cũng chưa có ăn, giờ cũng đã khuya, ăn mặc thì phong
phanh, thân mình bắt đầu phát run, mù mờ quan sát trời tối ban đêm, đèn xe
trên đường chợt lóe lướt qua người cô, chiếu lên dáng người đơn bac, hai
tay cô ôm thật chặt thân thể, hi vọng như vậy có thể ấm áp một chút.
Lúc này, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại ở trước mặt Bạch Tuyết .
"Cô em, một đêm bao nhiêu tiền vậy?" Người đàn ông trong xe vươn đầu
ra hỏi.
Bạch Tuyết nghĩ đến hẳn là anh ta nói chuyện cùng người khác, liền
quay đầu nhìn xem, đằng sau không có ai, bốn phía cũng không có ai,
chẳng lẽ người đàn ông này nghĩ cô là cái loại phụ nữ đó?
Thấy thật ủy khuất nước mắt liền rơi xuống, nhưng trong lòng càng thêm
sợ hãi, không khỏi bước đi nhanh hơn.
Người đàn ông nghĩ đến Bạch Tuyết không có nghe thấy.
"Cô em, một đêm bao nhiêu tiền?" Anh ta hô to hơn .
"Tránh ra. . . . . ." Bạch Tuyết vốn lạnh lẽo, hiện tại lại đụng tới loại
chuyện này, cả người đã run rẩy thành một chỗ.
"Cô em, bao nhiêu tiền mới bán?" Người đàn ông đã bước xuống xe, đi
tới chỗ Bạch Tuyết, Bạch Tuyết bị dọa sợ không biết làm sao chạy trốn,
liền ngây ngốc nhìn anh ta đi tới.
Ánh mắt người đàn ông xâm phạm nhìn cô, làm cho khuôn mặt Bạch
Tuyết càng trở nên trắng bệch thêm, trên mặt người đàn ông đã nhiễm dục