Cũng là bởi vì tin những lời này của Bạch Tuyết, mới có thể để cho cô
chạy mất, đáng ghét, đều là chuyện hoang đường! Chuyện hoang đường gại
người!
Ngày mẫu thân tới đó, Bạch Tuyết ôm anh khóc, khóc đến tan nát cõi
lòng, hóa ra những thứ ấy đều là nói láo! Gạt người !
Nói cái gì mà không thể rời khỏi anh?
Đều là nói xạo!
Lãnh Dạ nổi giận!
Lãnh Dạmắng chửi người!
Lãnh Dạ hận muốn giết người!
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, anh cũng không nên tin cô!
Cô thật sự đi!
Cô thật là độc ác!
Nàng thật to gan!
Đã như vậy, anh cũng không cần mềm lòng --
(Lang Vương vĩ đại của chúng ta không lâu sau cũng bị đánh hồi nguyên
hình, đương nhiên là vì cứu Bạch Tuyết của chúng ta, đến lúc đó Bạch
Tuyết sẽ thật sự biết lai lịch người cô yêu là gì? )