Nhìn lại người phụ nữ khóc thương tâm ở trong lòng ngực của hắn , cô
càng khóc âm thanh càng khản đặc lại , Bạch Tuyết vừa khóc thân thể vừa
kịch liệt run rẩy không ngừng , làm cho cô cực kỳ giống đứa bé chịu ủy
khuất.
Bạch Tuyết đang khóc rất khổ sở, trong ánh mắt của Lãnh Dạ nhất thời
phảng phất như dao găm sắc bén, lộ ra sát khí lạnh lùng , cô rốt cuộc đã trải
qua sự việc gì? Hắn lại một lần nữa tự hỏi chính mình.
Lúc này, hắn rất phẫn nộ chỉ muốn giết người!
Nhưng mà, nhìn lại người phụ nữ ở trong lòng, giọng điệu của hắn lại trở
nên nhẹ nhàng khác thường.
"Đừng sợ, người xấu đã đi rồi, đừng sợ, không có việc gì , cô rất an toàn
."
Lãnh Dạ một bên dỗ Bạch Tuyết, một bên nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng
của cô, tựa như dỗ đứa nhỏ , chỉ chốc lát sau quả nhiên thấy hiệu quả, Bạch
Tuyết đã bình tĩnh lại, ghé vào trên bả vai hắn chậm rãi nằm ngủ, một cánh
tay nhỏ bé còn ôm thật chặt cổ của hắn, giống như lo lắng hắn sẽ rời đi?