“ Cha , con đi đây, hôm khác con trở lại thăm cha - “ Bạch Tuyết mở
cửa, ngẩng đầu rời đi, trước khi đi cũng không có liếc mắt nhìn Bạch Lan
một cái!
Cứ tự nhiên rời đi, lạnh lùng rời đi như vậy, hùng hồn rời đi .....
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ quá mạnh mẽ như vậy, mặc dù cực nhọc
làm việc vặt trong nhà, cũng không dám lớn tiếng ồn ào, đều là yên lặng nỗ
lực, vẫn phòng bị khi gặp Bạch Lan! Hôm nay cuối cùng cô cũng mạnh mẽ
rời khỏi cái nhà này.
Rời khỏi nhà, Bạch Tuyết ra vườn hoa.
Tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống.
"Mấy người các con nói cho ta biết, tại sao trong túi ta có thể có đèn
pin." Bạch Tuyết nhớ rõ ràng, vừa rồi bọn chúng có nhắc nhở cô, nói trong
túi của cô có đèn pin, bảo cô đem đánh Bạch Lan! Cô không cần bọn chúng
bạo lực, cho nên mới cấm bọn chúng ở bên ngoài không được sử dụng pháp
lực!
"....."
"....."
"....."
"Các con đều không nói có phải không? Tốt lắm, về sau cấm gọi ta là
mẹ, ta tức giận!" Bạch Tuyết cực kỳ nghiêm túc nói.
"Mẹ!"
"Mẹ!"
"Mẹ!"