LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 181

- Tôi đâu có chết, cậu việc gì phải khóc.

- Cậu là bạn học của mình, vì mình mà cậu mới thành ra như vậy.

Thực xin lỗi... - Hứa Tinh nhỏ giọng thút thít, càng nói lệ càng tuôn.

- Tôi đã không sao rồi, đừng khóc. Cái kia... Mạch Quai đâu? - Dương

Đình Phong ôn nhu trấn an thiếu niên, sau cùng mới để ý từ lúc tỉnh lại cho
tới giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của người kia. Bạn đang ?

- Cậu ấy đang ở trường. Trước đó vì đánh nhau với đàn anh lớp trên

nên hiệu trưởng bắt cậu ta vào phòng hội đồng rồi. - Tiểu Nhàn chán nản
thở dài.

Dương Đình Phong trầm mặc một lúc, hạ giọng nói.

- Nói với cậu ấy tôi đã tỉnh lại, đừng lo lắng cho tôi.

- Ai bảo tôi lo lắng cho cậu! - Dương Đình Phong chưa kịp dứt lời,

ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc của một người, không
sai biệt chính là Mạch Quai sắc mặt u tối đi tới, hung hăng nhìn Dương
Đình Phong thở dốc.

Tiểu Nhàn, Hoành Thư và Hứa Tinh nhìn thấy Mạch Quai liền hiểu ý

tự giác đi ra ngoài, để lại căn phòng chỉ còn mỗi hắn và Dương Đình
Phong.

Dương Đình Phong lạnh nhạt thở một tiếng, gượng người dùng sức

ngồi dậy tựa lưng vào gối, lạnh lùng nói.

- Vậy thì cậu tới đây làm gì?

Mạch Quai tức giận há miệng thở dốc, tay nắm thành quyền, một phen

xông tới túm cổ áo Dương Đình Phong lên, gằn giọng quát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.