mình hỏi câu này, trong đầu Mạch Quai bắt đầu quay loạn như electron,
hung hăng đánh mạnh vào ngực Dương Đình Phong, quát lớn.
- Tủi thân cái rắm, tôi chính là không cần! Cút!
Cả hai lâm vào trầm mặc, Dương Đình Phong lúc này đột nhiên nhếch
miệng cười lạnh, hoàn toàn khiến Mạch Quai cảm thấy có chuyện không
ổn, hai lông mày lập tức cau lại, cao giọng nói.
- Cậu cười cái gì!?
Mạch Quai chỉ vừa kịp dứt lời, môi Dương Đình Phong đã đáp xuống
trụ lấy cánh môi của hắn, hai gò má Mạch Quai đỏ lên, bị đối phương bất
thình lình hôn khiến hắn vô pháp chống cự.
- Không phải cậu từng nói muốn làm tình với tôi mỗi ngày sao? - Rời
khỏi môi Mạch Quai, Dương Đình Phong vươn đầu lưỡi đảo quanh khóe
miệng, ngữ điệu trào phúng.
- Đừng có nói càn! Tránh ra! - Mạch Quai kích động đẩy Dương Đình
Phong, nhớ đến mục đích chính mình tới đây là để dành thời gian ở bên
cạnh thiếu niên kia, hơn nữa còn hứa với phụ thân của y sẽ luôn quan tâm
chăm sóc y, hắn lúc này mới chợt tỉnh táo hẳn ra.
- Tôi nói cho cậu biết, tôi tới đây vì chỉ muốn được ở bên cạnh Tiểu
Tinh. Cậu đừng nghĩ đến chuyện phá hoại chuyến đi của tôi.
Dương Đình Phong có chút buồn cười, thanh âm bình thản.
- Tôi việc gì với xen vào chuyện của bọn cậu. - Sau đó đứng dậy thu
dọn hành lý, ngó lơ Mạch Quai đang lặng người ở bên cạnh, lạnh lùng mở
cửa đi ra ngoài.