LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 201

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, cậu đừng bỏ mặc tôi. - Mạch Quai bất lực

kêu khóc, gắt gao ôm chặt lấy Dương Đình Phong.

- Tôi không bỏ mặc cậu, đừng khóc.

Mạch Quai nghe đến lời kia càng liều mạng rơi lệ, lúc nào cũng vậy,

chỉ biết dọa nạt hắn, nhưng chưa lần nào bỏ rơi hắn, con người này thật sự
đáng ghét.

Dương Đình Phong đẩy đầu Mạch Quai ra, bàn tay to lớn ôm lấy

gương mặt hắn, hạ xuống một nụ hôn sâu. Mạch Quai mở to hai mắt, sau
đó nhắm mắt lại, tầng sương theo bên khóe chảy xuống, đôi lông mi ướt át
giật giật, tay hắn níu chặt góc áo Dương Đình Phong, tùy ý để y mút lấy
cánh môi hương vị anh đào của hắn.

Nụ hôn của Dương Đình Phong không cần hôn lưỡi mà vẫn nồng nhiệt

mãnh liệt, lúc buông nhau ra hai cánh môi của Mạch Quai gần như đã sưng
đỏ. Ngón tay Dương Đình Phong gạt nhẹ nước mắt trên mặt hắn, chỉnh lại
mái tóc cho hắn.

- Vậy là... cậu không còn giận tôi nữa, có đúng không? - Thanh âm

của hắn nhỏ như mèo kêu.

- Tôi không giận cậu. - Ngữ khí Dương Đình Phong ảm đạm.

- Cậu mắng tôi, còn nói không giận tôi.

- Là cậu khiến tôi sinh khí. - Y hơi cong khóe miệng.

- Tôi đã xin lỗi rồi, cậu đừng đi đâu nữa, ở lại với tôi đi. - Mạch Quai

bĩu môi ngoảnh mặt né tránh, tâm tình bắt đầu sáng lạn trở lại.

Dương Đình Phong bày ra biểu tình đắn đo suy nghĩ, không tình

nguyện nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.