LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 242

- Phải, là tôi dở chứng, con mẹ nó đột nhiên trong đầu lại nhớ đến cậu,

nhớ đến cậu luôn miệng nói yêu tôi, nên mới chấp nhận buông tay Tiểu
Tinh. - Mạch Quai càng nói càng không ngăn được lệ rơi xuống.

Dương Đình Phong đi tới, đem hắn dựa vào lồng ngực mình. Mạch

Quai tìm được chỗ dựa vững chắc, đem hết ẫn khuất khóc ra nước mắt, hai
tay hung hăng đánh vào ngực Dương Đình Phong.

- Tôi ghét cậu. Tôi ghét cậu.

Dương Đình Pong nhắm chặt hai mắt, lực đạo ôm hắn ngày càng gắt

gao.

- Nhưng cậu đã nói không muốn cậu ta quay lại với Gia Trình không

phải sao?

Mạch Quai đẩy Dương Đình Phong ra, ngữ điệu có chút run rẩy.

- Tôi là bạn thân nhất của cậu ấy, tôi cũng có quyền lo lắng cho cậu ấy.

Phong, cậu nói cậu yêu tôi, vậy cậu có tin tưởng tôi lần nào chưa? Dương
Đình Phong sửng sốt, nuốt nước miếng, cúi đầu ra vẻ ăn năn hối hận.

- Tôi xin lỗi.

Nhìn bộ dạng nhút nhát không khác gì một tiểu hài tử của đối phương,

Mạch Quai nhịn không được cười rộ lên.

- Được rồi, cậu đừng làm tôi buồn nôn.

- Hết khóc rồi sao? - Dương Đình Phong cúi đầu kiểm tra, quả nhiên là

nụ cười sáng lạn, không còn khóc nữa.

Là ai khiến cho người ta khóc chứ? Mạch Quai hờn giận lảng tránh,

không được tự nhiên nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.