LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 45

Trên giường, Mạch Quai ôm gối chôn đầu vào bên trong, người cuộn

tròn thành một vòng, trông hắn như một đứa trẻ lặng lẽ cô độc, không một
ai che chở, cũng không ai vỗ về, bờ vai gầy không ngừng run rẩy, đem gối
ôm bỏ sang một bên, mặt mày tiều tụy nhìn sang kệ tủ đặt ở đầu giường,
với tay cầm lấy khung ảnh chụp, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt một
cụ bà miệng nở nụ cười.

- Bà ơi, bà hiện tại đang làm cái gì?

- Bà có biết cháu nhớ bà lắm không?

- Ba mẹ lại cãi nhau nữa rồi, nguy cơ ly dị sẽ rất cao. Cháu sợ lắm.

- Nếu bà ở đây, có thể ôm cháu có được không?

Mạch Quai nói một tràng, ngăn không được nước mắt rơi xuống, ôm

lấy khung ảnh vào ngực, liền đưa tay che khuất gương mặt mình, cất tiếng
khóc nức nở. Bóng đêm ngoài cửa sổ tối đen, đọng lại thân ảnh cao gầy của
hắn lạnh lẽo cùng cô độc.

Buổi sáng, trên sân trường học sinh ồn ào náo động bước vào lớp,

Dương Đình Phong tay xách ba lô trên vai thong thả trên vỉa hè, Mạch Quai
ở phía sau lái xe máy chạy tới, tuýt còi một cái, Dương Đình Phong chầm
chậm cước bộ, không quên ngoái đầu ra sau.

- Uy, tên bánh bèo, cậu thực sự không có tiền bắt taxi thật sao?

Dương Đình Phong không nói, đi vào cổng trường, Mạch Quai bước

xuống xe, dắt bộ đi theo sau Dương Đình Phong, tay cầm áo khoác đưa tới
trước mặt y, miệng cười tươi rói.

- Của cậu này, cảm ơn a.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.