LẨU CHÚ MÈO Ở NÔNG TRẠI - Trang 20

C

ị ú

hị Cún – bây giờ thì Lẩu đã biết tên cô bé – chào Lẩu bằng
một nụ cười tươi rói. Chị Cún mang đến một bát cơm mới, Lẩu
định bụng không ăn. Nó nhớ mẹ, nó không muốn ăn. Chị Cún

hình như không nhận ra ý muốn của Lẩu, chị ra sức nịnh: “Em mèo
ngoan nào, cơm ruốc ngon lắm, em ăn đi”. Vừa nói chị Cún vừa
dùng thìa đảo đảo những sợi ruốc nâu thơm nức trong cái bát mẻ.
Lẩu nuốt nước bọt, nó lại định bụng sẽ chỉ ăn một miếng, nhưng kì
lạ thay, món cơm ruốc còn có vẻ ngon hơn cả món thức ăn hạt sẵn
đậm vị cá ngừ mà Lẩu hay được ăn ở nhà cũ.

Hôm đó là chủ nhật, người bố và người mẹ đã đi làm đồng. Chị

Cún được nghỉ nên khi mặt trời lên cao, chị cho Lẩu ra hiên chơi,
buộc Lẩu vào chân một cái ghế đẩu nặng. Chị Cún mang rau ra nhặt,
vừa nhặt vừa nói chuyện tỉ tê. Chị chỉ vào cái phòng nhỏ phía bên trái
hiên, đó là căn phòng có khung cửa sổ to nhìn ra cổng có thể bao quát
được cả nhà. Đấy là phòng May, chị Cún thì thầm. Bố mẹ đều là
nông dân, nhưng mẹ có một cái máy may của Nga, mẹ vẫn dùng nó
để may vá những lúc rảnh rỗi. Chị Cún chỉ lên tấm biển xa xa treo
trước cổng, đọc cho Lẩu nghe: “Nhận sửa quần áo”. Đấy là chữ chị
viết năm ngoái, lúc chị còn học lớp Ba của cô Yến. Chị đã phải viết
đi viết lại bốn lần. Lần đầu tiên, chị đã viết là “Nhận xửa
quần áo”. Thế là sai chính tả. Hai lần sau thì không đều. Đến
lần thứ tư thì mới đẹp như thế này. Nhờ có tẩm biển, mà mẹ có
thêm khách sửa quần áo, chị Cún nói giọng tự hào.

À, thì ra mẹ May Vá ngoài làm nông còn là một thợ may cơ đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.