“Mỹ Di, em có thể luôn luôn dễ dàng nhìn thấu tâm sự của người khác
như vậy sao?” Uông Hạo Thiên hớp một ngụm trà, có điều anh cũng không
có ý định nói chuyện này cho cô nghe.
“Không phải em có thể nhìn thấu tâm sự, mà là biểu hiện của anh rất
rõ ràng, cả buổi tối đều không yên lòng, rất ít khi em nhìn thấy anh như
vậy, nhất định là có chuyện gì làm anh khó xử.” Mỹ Di mỉm cười, làm bạn
với anh vài năm, tuy không thể nói là vô cùng hiểu rõ anh, nhưng nhìn ánh
mắt của anh, hành động của anh, hỉ nộ ái ố của anh, cô đều biết rõ ràng
rành mạch.
“Thật không?” Uông Hạo Thiên vươn tay ôm cô vào trong ngực. “Vậy
em nói thử xem, anh có tâm sự gì?” Cô đi theo mình đã nhiều năm, quan hệ
bạn bè của bọn họ trong lúc đó vượt xa ngưỡng thông thường, cho nên,
trong số rất nhiều phụ nữ cô là người duy nhất được đi theo anh lâu như
vậy, và cũng là một người phụ nữ bí ẩn nhất.
“Em làm sao đoán được.” Cô cười cười, mấy năm nay cô đã hiểu ra
một điều, phụ nữ không thể quá thông minh, cũng không thể không thông
minh.
“Cứ tùy tiện nói thử, anh muốn biết.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, hiểu
được cô biết khi nào thì nên che dấu suy nghĩ của chính mình, anh chính là
thích cô vì cô rất thông minh, biết khi nào nên tiến, khi nào nên lui.
“Em không biết nên nói như thế nào, em chỉ biết, nếu có chuyện gì thì
không cần khó xử bản thân, nếu không phải là vấn đề công việc, lại càng
không nên chú trọng vào kết quả, cứ để cho nó thuận theo tự nhiên thì tốt
hơn, nói không chừng khi đó sẽ thu được kết quả ngoài ý muốn.” Trong
mắt Mỹ Di hiện lên một tia ảm đạm, cô vẫn đang chờ kết quả thuận theo tự
nhiên, nhưng lúc này cô đã biết rõ, thì ra có một số việc, là không có kết
quả…………