khẩn cầu bọn họ tha thứ cho mình.
Những người còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đang suy nghĩ
không biết có nên rời khỏi trước không…………..
Sắc mặt Uông Hạo Thiên âm trầm, nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô, tim
của cô khẩn trương đến nổi suýt chút nữa ngừng đập.
Khóe môi của anh đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười, một bàn tay
ôm lấy thắt lưng của cô, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô:
“Em nói đúng, bọn họ chính xác đều kém hơn so với em, tóc của em đen
dài tỏa sáng, ánh mắt của em trong suốt như nước, đôi môi mỏng của em
thật là gợi cảm…………” Lời nói và bàn tay anh phối hợp với nhau, không
ngừng biến hóa, một ngón tay trượt xuống cái cổ mảnh mai mềm mại của
cô, “Da thịt của em, cũng thật trắng nõn.” Ngón tay chậm rãi di chuyển
xuống dưới………
“Buông ra, không được phép chạm vào tôi.” Cô lặp tức ngăn cản tay
anh, phát hiện giọng nói của mình có chút không bình thường, vội vàng làm
ra vẻ mơ mơ màng màng nói: “Anh lưu manh, bỏ tôi ra, tôi không thích
anh.” Tuy ngoài mặt tỏ vẻ như vậy nhưng trong lòng lại sốt ruột, anh ta có
phải người hay không vậy? Mình đã làm đến như vậy mà cũng không phát
hỏa sao? Xong rồi, mình nên làm cái gì bây giờ? Giờ phút này cảm thấy
đầu óc có chút choáng váng…………
“Em không thích tôi?” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, nhẹ
giọng nói bên tai cô: “Có điều, tôi thích em, lưu manh phải không? Tôi sẽ
cho em xem cái gì gọi là lưu manh thật sự?” Lời còn chưa dứt, tay đã đặt
trên ngực của cô, còn mở miệng châm chọc: “Cảm giác không tồi, rất mềm
mại và đầy đặn.”
“Anh vô sỉ.” Anh ta lại có thể ở trước mặt của nhiều người như vậy
mà nhục nhã mình, cô vừa thẹn vừa giận, không có nghĩ nhiều, cong chân