LẤY NHẦM TỔNG TÀI LÃNH KHỐC - Trang 207

Có điều khi cô vừa mở cửa ra, anh thản nhiên nhìn cô, giọng nói vẫn

như ngày thường: “Em trở về rồi à, trên bàn có thức ăn khuya vẫn còn
nóng, mau ăn đi.”

Hả? Thích Vi Vi ngây ngẩn cả người, anh ta đang làm cái gì vậy?

Không có tức giận? Hay là sự yên lặng trước khi nổi lên cơn bão táp, cô
kiên trì nói: “Tôi không đói bụng.”

“Ừm, vậy thì đi ngủ sớm một chút đi.” Uông Hạo Thiên thật bình thản

lên tiếng, sau đó tự mình lên lầu trước.

Cô trợn tròn mắt, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh ta hoàn toàn không có

truy cứu? Đây cũng không phải là tính cách của anh ta nha……………

Nhưng cô càng ngày càng há hốc mồm, choáng váng suốt cả ba ngày,

ba ngày qua, Uông Hạo Thiên đối xử với cô rất khách sáo, lời nói của anh
cũng không thích hợp cho lắm, giọng điệu còn mang theo quan tâm, nhưng
càng như vậy thì trong lòng cô càng lo lắng, luôn luôn cảm thấy ánh mắt
của anh nhìn mình không bình thường, chỉ là không bình thường ở chỗ nào
thì cô không nói được, muốn hỏi, lại không dám hỏi, may mắn là cô nhận
được điện thoại của Hoàng thiên Tứ, nói ngày mốt sẽ trở về.

Cô vẫn giống như trước đây, cùng ăn cơm tối với anh, không khí trên

bàn ăn thật im lặng, không nghĩ tới anh đột nhiên mở miệng: “Em đến đây
được bao nhiêu ngày rồi?”

“Hả?” Thích Vi Vi ngây ra một lúc, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói:

“Mười hai ngày.” Anh ta hỏi chuyện này để làm gì?

“Đã mười hai ngày, thời gian trôi qua thật nhanh.” Anh gật gật đầu,

trong lời nói dường như có ngụ ý khác.

“Đúng, quả thật rất nhanh.” Thích Vi Vi không biết anh muốn làm gì?

Thuận miệng nói theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.