đang ở trên lầu, con đi tìm nó đi.” Có lẽ con bé sẽ có biện pháp thay đổi ý
nghĩ của thằng bé cũng không chừng.
“Thật vậy sao? Vâng, vậy ngay bây giờ con sẽ đi gặp anh ấy.” Nghe
được anh đã trở lại, Daisy rất vui mừng, chạy một mạch lên trên lầu, cô
không thể chờ được muốn gặp anh.
Uông Hạo Thiên vốn đang nhàm chán đọc quyển sách trong tay, nghe
được tiếng mở cửa, mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút, anh lười
nói chuyện. Mặc kệ mẹ anh có khuyên như thế nào thì mình cũng chỉ có ba
chữ không đồng ý.
Daisy nhìn thấy bộ dáng anh tức giận, nhẹ nhàng đi qua lập tức bổ
nhào vào trong ngực của anh, cười hỏi: “Ai chọc Hạo Thiên của em tức
giận thế?”
“Daisy, là em.” Tuy rằng một bụng buồn bực nhưng nhìn đến cô, anh
vẫn rất vui vẻ. Đã sớm muốn cô trở về, tìm cô nói chuyện rồi.
“Đương nhiên là em. Nhớ em không?” Daisy lấy tay ôm cổ của anh, ở
trên mặt anh hôn một cái, đây là một thói quen từ nhỏ nên đã trở thành tự
nhiên.
“Tất nhiên nhớ em, em gái yêu quý của anh.” Uông Hạo Thiên nhìn cô
yêu thương, cố ý đem chữ “em gái” nhấn mạnh.
Daisy đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, nháy mắt nhìn
anh, nửa là vui đùa nửa là nghiêm túc nói: “Em không muốn làm em gái
của anh, em muốn làm vợ của anh.”